Người yêu thằng bạn xin ngủ nhờ lúc say xỉn. Anh ấy bảo tôi mở nó khi tôi đi lúc 3:30, còn mười lăm phút nữa tôi mới vào phòng, điều này thật xa xỉ , chiếc giường lớn của nó, một chiếc tivi khổng lồ, hai chiếc ghế bành bọc nệm trong mơ, rèm cửa màu trắng và một chiếc bàn có một số giấy tờ mà tôi không thể ngừng đọc trên chiếc khăn trải bàn bằng da tốt, Dr. José Antonio …(tên của anh ấy) là những lá thư gửi cho con trai Alberto đang học tại Harvard, bằng chữ viết tay của chính anh ấy, một nét chữ được lấy từ thời xa xưa khiến tôi nhớ đến những bài viết của ông cố tôi, tôi khóa cửa và bắt đầu đọc văn bản mà tôi được biết anh góa vợ, con trai anh khoảng 20 đến 25 tuổi, anh kể về tình yêu nhưng anh luôn nhớ về mẹ. Khi tôi gõ cửa, một chút sợ hãi xâm chiếm tôi, không phải vì sợ hãi mà vì tôi chưa có kinh nghiệm trong công việc mới này.